Bạn đang xem bài viết Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc (8 mẫu) Bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc thủ đô năm 2024 Đề 3 tại Thcslytutrongst.edu.vn bạn có thể truy cập nhanh thông tin cần thiết tại phần mục lục bài viết phía dưới.
Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc gồm 8 mẫu SIÊU HAY, giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để trả lời đề 3 trong Cuộc thi Đại sứ văn hóa đọc thủ đô năm 2024 chào mừng kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 – 10/10/2024).
Qua đó, còn giúp các em đưa ra những kế hoạch nhằm khuyến khích mọi người đọc sách nhiều hơn, hỗ trợ các em rất nhiều trong quá trình hoàn thành bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc thủ đô 2024 của mình. Mời các em cùng tham khảo bài viết dưới đây của Thcslytutrongst.edu.vn:
Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc
Câu 1: Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc, khuyến khích thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời song ngữ tiếng Anh.
Viết tiếp câu chuyện Sự tích cây khế
Sau một quãng thời gian, người vợ mãi không thấy chồng trở về thì rất lo lắng bèn qua cầu cứu người em. Người em sau khi biết được mọi chuyện liền cảm thấy có điềm xấu nhưng vẫn cố trấn an chị dâu. Kể từ hôm đó, người em ngày ngày ngồi dưới gốc cây khế chờ đợi hình bóng chim thần, bỏ bê mọi công việc, quên cả ăn cả ngủ, cứ nhìn về phía chân trời xa với đôi mắt vô hồn. Hai người vợ cũng sốt ruột không kém, người chị dâu vì quá thương tâm mà đã đổ bệnh, người em dâu tốt bụng vẫn luôn kề cạnh chăm sóc, lúc này người chị dâu mới cảm nhận được tình thân quan trọng hơn bao giờ hết, rất bứt rứt vì những chuyện nhỏ nhen trước đây.
Bẵng một thời gian, chim thần lại vẫn như thường đáp xuống thưởng thức những quả khế ngọt mọng nước. Lúc này người em đang say giấc bên dưới gốc cây liền bị đánh thức bởi một loạt tiếng động phát ra từ phía trên cây khế, bắt gặp hình ảnh chim thần người em vui sướng như bắt phải vàng liền ngó quanh nhưng vẫn không thấy người anh đâu. Lúc này người em mới nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vã thưa chuyện với chim thần:
Dạ cho con hỏi chim thần có thấy anh trai của con đâu không ạ? Con chờ mãi nhưng không thấy anh trai con về, cả nhà rất lo lắng cho anh ấy.
Chim thần liền kể lại ngọn ngành câu chuyện với tâm trạng đầy khó chịu và bực tức:
Đừng hỏi anh trai làm gì nữa, vì quá tham lam nên đã rơi xuống biển sâu rồi, đừng tìm nữa vô ích.
Người em sau khi nghe xong mặt tái đi vài phần như sắp ngất liền khẩn khoản nhờ chim giúp mình cứu anh trai. Nhưng chim thần đã từ chối giúp đỡ người em:
Mặc dù ta đã ăn khế nhà ngươi, nhận thấy tấm lòng tốt của vợ chồng ngươi, vàng bạc, châu báu ta có thể giúp ngươi lấy nhưng chỉ có việc này là ta không thể giúp được, ta sẽ không bao giờ cứu giúp những kẻ tham lam, tâm địa xấu xa, ích kỉ như vậy.
Chim thần lại nói tiếp:
Nhưng ta vẫn thắc mắc vì sao ngươi lại cứu giúp kẻ đã luôn làm khó vợ chồng nhà ngươi, kẻ đã tước đoạt mọi thứ tốt đẹp của ngươi?
Người em buồn bã trả lời rằng:
Vì đó là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này. Mặc dù anh ấy đã từng lấy đi mọi thứ của tôi, cũng đã từng khinh rẽ hai vợ chồng nhưng tôi vẫn lựa chọn bỏ qua. Cha mẹ tôi đã ra đi từ khi anh em tôi còn rất nhỏ, hai anh em phải dựa vào nhau mà sống, những lúc đó anh ấy đã luôn bảo vệ và chở che tôi, sau này lớn lên vì bị tham vọng che mắt nên anh ấy đã thay đổi tính nết nhưng tôi tin trong sâu thẳm tâm hồn anh ấy vẫn là một con người tốt bụng và là một người anh vẫn luôn hết mực bảo vệ tôi như ngày đầu. Thế nên tôi bằng lòng đánh đổi mọi thứ không chỉ cây khế mà còn cả vàng bạc, châu báu ,… chỉ mong có thể tìm lại anh trai.
Sau khi được người em thuyết phục và nhận ra được sự chân thành, chim thần đã chấp nhận lời thỉnh cầu, người em sau khi chào tạm biệt mọi người liền leo lên lưng chim thần bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm người anh. Trái ngược với lần trước đi lấy vàng cùng chim thần thì lần này người em đi với một tâm trạng đầy rối bời, chứa đầy sự lo lắng, không còn sự háo hức, vui sướng.
Còn với người anh trai, sau khi rớt xuống biển đã may mắn bơi lên được bờ của hòn đảo vàng, nhìn hòn đảo trước mặt người anh vui sướng không thôi liền đi thăm thú xung quanh, quên luôn cả việc trở về. Đứng trước vô vàn vàng bạc, châu báu người anh đã thật sự bị sự tham lam làm lu mờ con mắt nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Vì hòn đảo chỉ có vàng bạc, kim cương, không hề có một chút thức ăn, nước uống hay sinh vật sống nào nên sức khỏe người anh nhanh chóng giảm sút rõ rệt, người anh lúc này mới sợ sệt bắt đầu tìm mọi cách trở về nhưng tiếc thay ở đây đến cả một ngọn cỏ còn không có thì kiếm đâu ra phương tiện di chuyển.
Sau một thời gian sống trên đảo vì không có lương thực nên người anh bây giờ chẳng khác gì một bộ xương khô, ngày ngày chờ đợi sự diệu kì xuất hiện. Đối với người anh giờ đây vàng bạc đã không còn quan trọng nữa, suy cho cùng vàng bạc, kim cương cũng đâu thể ăn được. Qua bao đêm trằn trọc suy nghĩ người anh đã tỉnh mộng nhớ đến người em trai, không biết vì sao nhưng người anh lại ôm hi vọng mong người đầu tiên anh nhìn thấy mỗi khi tỉnh dậy lại là đứa em trai mình từng hất hủi. Người anh suốt thời gian sống sót trên đảo đã luôn tự trách bản thân và hối hận những việc mình đã làm với người em duy nhất. Bỗng chốc quãng thời gian khi hai đứa còn nhỏ ùa về trong tâm trí người anh, với tâm hồn ngây thơ của những đứa trẻ mặc dù hoàn cảnh sau khi mất cha mẹ khó khăn hơn hiện tại rất nhiều nhưng hai anh em vẫn luôn vui vẻ, một củ khoai lang, một miếng bánh nhỏ cũng chia cho nhau ăn, nhớ về những lần hai đứa nô đùa với nhau, những lần bị bắt quả tang vì hái trộm xoài, mặc dù bị bọn cùng lứa cười nhạo, họ hàng khinh miệt nhưng hai anh em vẫn luôn bảo vệ lẫn nhau. Không như bây giờ, chính người anh bảo vệ em ngày nào lại đi coi thường người em nhưng người em từ trước đến nay vẫn không thay đổi, vẫn luôn nhường nhịn, giúp đỡ người anh. Trong cơn mơ hồ người anh nhận ra sự thay đổi lớn của mình bắt đầu khóc lóc thảm thiết, cảm thấy sự tội lỗi ngập tràn, bây giờ của cải, vàng bạc đối với người anh là phù du, tình thân, máu mủ mới thực sự quan trọng. Khi đã đến gần với ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, người anh vẫn muốn được ích kỉ thêm một chút, vẫn mong có thể nhìn thấy người em lần cuối, nói một lời xin lỗi muộn màng.
Lúc này hai người dường như có một sợi dây liên kết với nhau, linh cảm người em mách bảo người anh có thể đã lên được bờ của hòn đảo, chỉ một chút hi vọng nhỏ thôi người em vẫn muốn nắm bắt liền bảo chim thần bay thẳng đến hòn đảo. Lần này sao đường đi xa quá, vượt qua bao ngọn núi, bao cánh rừng, bao đại dương sao mãi vẫn chưa thấy hòn đảo đâu, người em đã sốt sắng đến mức chân tay bủn rủn. Cuối cùng, sau quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi chim thần cũng đáp xuống được hòn đảo, qua một hồi kiếm tìm, người em bỗng nghe thấy một giọng nói thân quen đã lâu không được nghe phát ra từ một hang nhỏ, thì ra là người anh trong cơn mơ hồ đang mải gọi tên người em. Người em như vỡ òa chạy đến chỗ người anh đang thoi thóp, nhìn thấy anh trai khỏe mạnh ngày nào giờ chỉ trơ trọi bộ xương, người em đau lòng đến mức khóc òa lên. Người anh nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy người em cứ nghĩ diêm vương đã lắng nghe thỉnh cầu của mình liền an tâm sắp từ biệt nhân thế nhưng người em liền hét lên:
Anh ơi em đã tìm thấy anh rồi này, xin hãy tỉnh lại đi, chúng ta hãy cùng nhau về nhà nào.
Người anh sau khi nghe xong như được tiếp thêm một luồng động lực liền dùng hết sức bình sinh ôm thật chặt người em, thều thào nói lời xin lỗi, ngay lúc này hình ảnh hồi nhỏ của hai anh em như được tái hiện lại, họ như hai đứa trẻ bị mắng ôm nhau khóc sướt mướt. Sau khi được người em tha thứ, hai người cùng leo lên lưng chim thần bay về nhà của mình, không hề ngoảnh mặt lại nhìn hòn đảo.
Giờ đây hai anh em đã quyết định vứt bỏ lòng tham, một lòng quyết tâm xây dựng sự nghiệp bằng chính sức lực, của cải của mình. Người anh sau khi trải qua chuyện này cũng đã trở về với bản tính thiện lương, hai người cùng nhau chung sống hạnh phúc như khi còn nhỏ hai anh em san sẻ với nhau mọi thứ, cùng nhau làm lụng kiếm tiền. Cứ mỗi lần đến mùa khế chim thần vẫn đến ăn quả, cảm động bởi câu chuyện của hai anh em nên mỗi lần họ gặp khó khăn chim thần luôn sẵn sàng giúp đỡ. Người anh giờ đây đã không bị tham lam che mắt, luôn chăm lo gia đình, quan tâm người em hơn. Từ đó về sau vợ chồng người anh cùng vợ chồng người em chung sống hòa thuận dưới một mái nhà. Với tình anh em khăng khít và sự nỗ lực không ngừng nghỉ hai anh em họ đã xây dựng nên một sự nghiệp vững mạnh.
Qua đó ta có thể thấy, câu chuyện như một bài học răn dạy ta về lòng tham con người. Ông cha ta ngày xưa thường có câu tục ngữ: Tham thì thâm, câu nói rất ngắn gọn nhưng đầy súc tích. Nó cho ta biết được sống trên đời thì không nên quá tham lam, nếu không sẽ có một ngày ta bị giết chết bởi chính lòng tham của bản thân. Ngoài ra chúng ta còn phải đề cao tình thân, hãy nhớ rằng người luôn kề vai sát cánh cùng bạn trong mọi nẻo đường không ai khác chính là gia đình của bạn, bất kể bạn khó khăn hay thành công, họ sẽ không bao giờ vứt bỏ bạn. Dù ở ngoài xã hội kia bạn chỉ là một hạt cát bé nhỏ nhưng đối với gia đình bạn là một viên kim cương luôn phát sáng. Vì thế ở trong mọi trường hợp chúng ta nhất định không được vứt bỏ người thân của mình. Đừng để những đồng tiền bẩn thỉu định giá tình cảm của bạn.
Viết tiếp câu chuyện Thầy bói xem voi
Sau khi đánh nhau sứt đầu mẻ trán, năm thầy bói đều thấy ân hận. Chỉ vì một lí do không đâu mà họ đánh nhau, đánh nhau một cách ngu ngốc. Họ đều ân hận, thấy mình sai. Năm người bình tĩnh hơn, họ ngồi lại và nói với nhau một cách tuần tự. Người quản voi thấy năm thầy như vậy liền đến nói với năm thầy về hình dáng thật sự của voi. Và nhờ như vậy, năm thầy đoàn kết hơn, hiểu hơn về nhau và rút ra cho mình bài học quý báu riêng.
Viết tiếp câu chuyện Cô bé bán diêm
Thế là vào đêm giao thừa, cô bé bán diêm đã cùng bà “bay lên trời với Thượng đế”. Từ đây, em sẽ có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, không phải lo lắng gì nữa. Nhưng, có thật là em sẽ vui vẻ suốt cả ngày không, có thật là em sẽ hoàn toàn vô tư sống trên thiên đường?
Bà dắt tay cô bé bán diêm về trời. Em đã gặp được biết bao là thiên thần bé xíu, xinh xinh, mỗi thiên thần có một đôi cánh trắng toát, mượt mà đằng sau lưng. Trên tay họ là những chiếc kèn để thổi chào mừng em. Cô bé rất háo hức. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo. Có lẽ lâu lắm rồi, em mới được thực sự là một đứa trẻ như bây giờ. Cổng thiên đường rộng lớn, sáng lên một màu vàng lấp lánh. Nó mở ra một vùng đất rộng mênh mông, tươi đẹp, có biết bao nhiêu là hoa. Cô bé đứng sững lại. Chưa bao giờ em thấy nơi nào tràn ngập màu sắc như thế này. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt em, vì quá hạnh phúc, vì xúc động. Em tiến vào trong thiên đường. Ở đây có rất nhiều người, họ vui vẻ, thân thiện. Bỗng, em thấy một bóng hình quen thuộc, rất quen thuộc, gần gũi với em. Em reo lên thật to:
– Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!
Rồi em chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con cùng khóc nức nở. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Vừa có bà, vừa có mẹ, em sẽ mãi được chở che, bao bọc. Niềm vui ấy đã theo cô bé bán diêm suốt cả ngày. Cô bé cứ luôn nghĩ “mình đã có một mái ấm gia đình ấm áp, đầy đủ, tràn ngập yêu thương”. Đầy đủ? Có thật sự là đầy đủ không? Cô bé chợt nhớ đến bố: “Không biết khi không thấy mình, bố có lo lắng không, có đau khổ không, rồi bố sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại”. Những ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu óc cô bé cả đêm. Sáng hôm sau, em xin bà cho em đến gặp Thượng đế để xin bề trên cho em được nhìn thấy bố. Một tia sáng lấp lánh chiếu rọi xuống những đám mây. Em thấy thế giới mà trước kia em đã sống.
Bố em bước ra khỏi căn nhà lụp xụp với cái dáng của kẻ say rượu. Vừa đi bố vừa lẩm bẩm điều gì đó, nhưng em biết là bố đang tìm em. “ Một ngày trôi qua rồi mà bố mới nhớ đến đứa con gái của mình” – em buồn bã nghĩ. Bố đi khắp con phố mà không thấy em đâu. Có lẽ là bố đang tức giận lắm. Nhưng mà bố vẫn tiếp tục đi tìm. Bố tới những nơi gần đó. Hỏi thăm mọi người về em. Chắc lúc đầu bố tìm em chỉ để lấy tiền bán diêm thôi, nhưng bây giờ thì bố lo lắng thật. Bố chạy thật nhanh, mồ hôi chảy đẫm áo, quanh quẩn nhìn khắp nơi. Em xúc động lắm. Em chỉ muốn chạy thật nhanh xuống nói với bố hãy lên trời cùng em. Bố tìm em tới tận trưa. Rồi ông đi qua một nhà thờ. Mọi người bàn tán xôn xao lắm. Bố hỏi một người, và người đó nói rằng họ vừa tổ chức tang lễ cho một cô bé bán diêm bị chết vì rét. “Đó chính là mình” – em bần thần nghĩ. Và ở dưới kia, người bố cũng rất sững sờ. Ông cứ đứng yên một chỗ, đôi mắt nhìn vô định. Một giọt nước mắt chảy xuống. Ông hét lên một tiếng đầy đau khổ:
– Trời ơi! Con ơi! Con của bố!
Rồi ông như không thể đứng vững, ông ngã xuống con đường đầy tuyết. Bất ngờ, cô bé bán diêm hốt hoảng gọi to:
– Bố!
Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với bà:
– Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế… cho bố cháu lên… thiên đường này.., không ạ?
Người bà ôm chầm lấy cô bé, lau nước mắt rồi an ủi:
– Cháu nín đi… cháu nín đi…
Cô bé được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Em cần thời gian để trấn tĩnh.
Vài ngày sau, em thấy bố em ngồi một góc trong căn nhà, ngắm nhìn tấm ảnh duy nhất của em mà bố còn giữ. Không rượu chè nữa, bố cứ ngồi im như vậy, tay mân mê tấm hình đó. Trong nhà đã tối, giờ lại càng âm u và buồn tẻ. “Đã mấy ngày rồi mà bố cứ ngồi thế này ?” – em lo lắng. Đôi mắt bố sưng lên vì khóc nhiều. Em thấy thương bố da diết. Rồi bỗng, bố đứng dậy, tay nắm chặt. Bố phải đi xin việc và khó khăn lắm mới được nhận vào hàng bán bánh kẹo. Bố đã phải năn nỉ người ta suốt mấy ngày, và cũng vì người ta thương bố quá. Lâu sau đó, cô bé bán diêm mới lại nhìn xuống thế giới của bố. Em rất bất ngờ khi thấy bố đang làm việc tốt trong cửa hàng. Bỗng có một em bé nghèo đang ăn xin trên đường. Bố vội vã chạy ra, mang cho em bé một chiếc bánh thật ngon mà bố vừa mua được. Em bé ấy cười hiền lành, và bố cũng vậy. Ở đâu đó trên thiên đường, cô bé bán diêm cũng cười thật tươi.
Lúc ấy, cô bé bán diêm mới thực sự hạnh phúc. Cô bé có thể hoàn toàn vui vẻ sống bên bà và mẹ, vì cô bé tin rằng bố em cũng đang rất hạnh phúc. Nhưng có một điều mà em không biết, đó chính là dòng chữ mà em đã ghi sau tấm ảnh là điều khiến cho bố em thêm sức mạnh để sống tiếp. Em ghi gì trên đó, em cũng quên rồi nhưng bố em thì nhớ mãi: “Bố ơi, con yêu bố lắm, con tin là bố có thể luôn sống tốt trên thế giới này”.
Viết tiếp câu chuyện Rùa và Thỏ
Kết thúc câu chuyện Thỏ đã phải chịu thua Rùa. Bởi vì khinh thường Rùa nên Thỏ đã không nghiêm túc trong cuộc thi chạy, cuối cùng phải chịu thất bại. Và Rùa đã trở thành người chạy nhanh nhất bởi tính kiên trì, nhẫn nại của mình.
Viết tiếp câu chuyện
Mặc dù thắng thua đã rõ, nhưng Thỏ ta không chịu khuất phục và cho rằng chỉ vì quá lơ đãng ham chơi ngủ quên nên mới bị thua Rùa. Và quyết định đấu lại với Rùa vào hôm khác.
Được sự đồng ý của Rùa, vào một buổi sáng đẹp trời khi bình minh thức giấc Thỏ đã có mặt tại nơi thi đấu đứng đợi Rùa. Và trận đấu được diễn ra như đã định. Cũng như lần thi đấu trước, Rùa vẫn căm chỉ từng bước một với những bước chân nặng nhọc tiến về phía trước, trong khi đó Thỏ lao như tên bắn về đích, lần này Thỏ không hề nhởn nhơ ham chơi không khinh thường Rùa mà quyết dành chiến thắng. Cuối cùng Thỏ đã về đích và thắng được Rùa.
Sau khi thất bại Rùa đã suy nghĩ rất nhiều, nếu thi đấu với Thỏ trên cạn thì Rùa sẽ không bao giờ thắng được Thỏ nên quyết định thách đấu với Thỏ dưới nước. Rồi cuộc thi cũng diễn ra tại một hồ nước lớn trong rừng. Ban đầu khi xuất phát Thỏ cũng cố gắng chạy nhưng dưới nước không thể chạy được như ở trên cạn, càng ra xa Thỏ càng không thể chạy và bơi được. Khi ra đến đoạn nước sâu Thỏ đã đuối sức uống nhiều ngụm nước rất may là Rùa bơi ra kịp kêu Thỏ leo lên và chở Thỏ vào bờ. Thỏ đã khuất phục và chịu thua.
Thỏ và Rùa bắt tay nhau co rằng mỗi người đều có một thế mạnh riêng không ai được khinh ai cả. Từ đó về sau Thỏ và Rùa tiếp tục là đôi bạn thân trong rừng thương yêu giúp đỡ nhau không còn tranh thắng thua với nhau nữa.
Viết tiếp chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng
Mẫu 1
Ông lão đánh cá và con cá vàng kết thúc câu chuyện với việc vợ chồng ông lão trở về với cái máng lợn cũ ban đầu.
Viết tiếp câu chuyện
Với những yêu cầu ngày càng quá đáng của mụ vợ từ cái máng lợn mới, ngôi nhà mới, đến nhất phẩm phu nhân, cung điện kẻ hầu người hạ, trở thành vua của biển cả để điều khiển cá vàng… không thể chấp nhận với lòng tham vô đáy đó cá vàng đã giận dữ thu hồi lại tất cả quẫy đuôi lặn xuống biển.
Sau khi từ biển về nhà nhìn mụ vợ đang ngồi bên cái máng lợn sứt ngày nào, ông lão ngập ngừng không muốn bước tiếp và tự trách bản thân mình quá yếu đuối, nhu nhược không ngăn cản được lòng tham của mụ vợ để rồi phải trở lại nghèo khổ như xưa.
Ông rón rén bước đến bên nhìn gương mặt thất thần ăn năn hối cải của bà mà lòng ông trĩu nặng, bà đang tự trách mình vì quá tham lam mà trở nên mù quáng, giá như biết dừng lại không đòi hỏi quá nhiều. Ông đã rất lo cho bà nếu cứ để như thế này thì sẽ ốm mất. Ông biết tại mình đã quá nuông chiều bà, để cho bà sai khiến. Nhìn bà bây giờ ông biết bà đã thật sự hối lỗi, bà quay sang nhìn ông và xin lỗi, ông biết bà đã trở lại như xưa, đúng bản chất một bà lão hiền lành đôn hậu. Ông nắm chặt tay bà khuyên nhủ và bà đã hứa với ông sẽ làm lại tất cả từ đầu. Đã qua rồi, tất cả chỉ là một giấc mơ. Kể từ đó 2 ông bà lão lại vui vẻ sống bên nhau hạnh phúc, chăm chỉ siêng năng làm ăn. Bắt đầu lại từ chiếc máng lợn cuộc sống dần được cải thiện và ngày càng khá lên. Khi đã khá giả, bà lão không còn tính tham lam nữa, biết chia sẻ giúp đỡ mọi người và được mọi người yêu thương khen ngợi và họ đã sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Mẫu 2
Về nhà, ông lão kể cho vợ nghe câu chuyện gặp con cá vàng. Mụ vợ nghe xong liền mắng: “Đồ ngốc! Sao không bắt con cá đền ơn cái gì. Đòi một cái máng cho lợn ăn không được à? Cái máng nhà đã gần vỡ rồi”.
Ông lão thật thà đi ra biển gọi cá. Biển gợn sóng êm ả. Cá vàng bơi lên. Nghe ông lão nói, cá vàng ân cần cất tiếng: “Ông lão ơi! Tôi sẽ giúp ông cái máng thật mới”.
Về đến nhà, ông lão nhìn thấy mụ vợ với cái máng mới. Nhưng chẳng được bao lâu ông lão lại bị mụ vợ gọi rồi quát to hơn: “Lão già ngu ngốc! Sao không đòi con cá đền một cái nhà to đẹp!”. Ông lão lại lủi thủi đi ra biển. Biển xanh nổi sóng. Cá vàng bơi lên, cất tiếng chào ông lão. Nghe ông lão nói mụ vợ lão đòi một tòa nhà đẹp, cá vàng trả lời ông: “Ông lão ơi! Tôi sẽ kêu trời phù hộ cho, mụ vợ ông sẽ có một cái nhà rộng và đẹp”.
Trên đường về vừa đi ông vừa lo lắng “Liệu cá vàng có giúp mình không, và nếu có căn nhà rồi thì mụ vợ có đòi những cái khác không?”. Những suy nghĩ đó cứ quẩn quanh, làm ông chẳng thấy yên lòng. May thay, từ xa ông lão đã thấy một tòa nhà rõ to rõ đẹp, có lò sưởi, mụ vợ đang ngồi bên cửa sổ với vẻ mặt rất hài lòng và hưởng thụ vì có căn nhà mới.
Một can nhà khang trang đồ sộ mà trong mơ ông cũng chưa từng mơ tới. Những đợt gió nhẹ thổi đến như đánh tan đi những nỗi lo trong ông. Mụ vợ dường như cũng thoả mãn với những gì đang có và rất nhanh mụ đã chìm vào giấc ngủ…
Trong giấc chiêm bao mụ nghĩ rằng con cá kia thật thần kỳ, tại sao ta không bảo nó cho ta là một nhất phẩm phu nhân? Nghĩ vậy mụ gọi ông lão tới và nói: “Này ông lão, tao muốn làm nhất phẩm phu nhân, hãy ra biển bảo con cá vàng biết!”. Mụ thấy mình được làm nhất phẩm phu nhân. Đầu đội mũ nhiễu hoa, mình khoác áo lông, cổ quân ngọc trai, tay đeo nhẫn vàng, chân đi giày đỏ. Có bao nhiêu kẻ hầu người hạ. Nhưng chỉ được ít hôm mụ lại muốn làm nữ hoàng. sai ông lão ra biển, biển nổi sóng mù mịt và rất nhanh mụ vợ đã trở thành nữ hoàng. Giống như lần trước, rất nhanh mụ đã chán vị trí nữ hoàng này và muốn mình trở thành Long vương ngự trên biển cả, muốn con cá phải phục vụ mình và làm theo ý mình. Lần này sau khi yêu cầu mụ vợ thấy không những không được đáp ứng mà mây đen còn phủ kín, giông tố kéo đến ùn ùn, mặt biển nổi sóng dữ dội. Nhưng tia sét ngang dọc khắp trời đánh xuống, phá tan tất cả những gì mụ đang có. Trong cơn sợ hãi tột độ mụ biết lòng tham của mình đã thực sự làm biển cả nổi giận. Không ngừng run rẩy, mụ sợ mình không qua khỏi lần này, mụ ú ớ kêu lên thật lớn rồi giật mình tỉnh dậy.
Ngồi bên cửa sổ, mặt tái xanh, mồ hôi lã chã, mụ rùng mình nghĩ về những gì đã trả qua trong giấc mơ, giấc mơ như một cảnh báo cực kỳ chân thực vậy. Mụ cực kỳ hối hận và đã nhận ra lỗi của mình, xin ông lão tha thứ. Từ đó, mụ đã cực kỳ biết điều, không còn mơ tưởng đến những gì quá xa xôi nữa. Ngôi nhà mà cá vàng tặng vẫn còn đó, hai vợ chồng đã cùng chăm chỉ làm ăn, sống rất vui vẻ và hoà thuận.
Viết tiếp truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy
Mẫu 1:
An Dương Vương được thần Kim Quy cứu và đưa xuống biển. Ở nơi đó An Dương Vương giúp cho thần Kim Quy cai quản đất nước.
Sau khi Trọng Thủy biết được Mị Châu đã chết nên Trọng Thủy đã nhảy xuống ra và đi tìm Mị Châu. Nhưng Trọng Thủy không tìm được Mị Châu mà lại gặp được An Dương Vương. Ông nhìn thật Trọng Thủy thật sự rất hận và không muốn gặp chàng. Nhưng chàng vẫn muốn xin lỗi ông và muốn ông cho gặp nàng Mị Châu. Chàng nói với ông rằng chàng rất ân hận nhưng trung quân ái quốc thì không thể nào làm khác được. Nên chọn chữ hiếu trước.
Chàng yêu và luôn muốn ở bên quan tâm, chăm sóc cho Mị Châu. Nghe được tâm tình của Trọng Thủy dù rất căm ghét như vì tình yêu với con gái ông đã dẫn chàng đi gặp Mị Châu. Và rồi cuối cùng Mị Châu – Trọng Thủy sống bên nhau trọn đời.
Mẫu 2:
Vua An Dương Vương nước Âu Lạc được Rùa Vàng giúp đỡ đã xây được Loa Thành. Sau ba năm, thần Kim Quy ra về, trước khi đi có chỉ cho nhà vua cách chế nỏ thần để bảo vệ an nguy xã tắc. Sau ấy, “Linh quang Kim Quy thần cơ” ra đời, đã giúp vua đánh thắng quân Triệu Đà.
Không lâu sau đó, Triệu Đà cử con trai là Trọng Thủy sang cầu hôn, vua An Dương Vương đã đồng ý gả con gái cho Trọng Thủy. Mị Châu ngây thơ tin tưởng chồng nên trong một lần đã cho Trọng Thủy xem trộm nỏ thần mà không biết rằng hành động đó đã vô tình mở đầu cho một chuỗi những bi kịch. Trọng Thủy sau khi xem được bí mật của vua Âu Lạc, đã cho người làm một cái nỏ khác giống y đúc rồi đem đánh tráo với chiếc nỏ thần và xin phép An Dương Vương được trở về phương Bắc thăm cha nhưng thực chất là quay trở về để thực hiện mưu đồ của mình.
Có được nỏ thần, Triệu Đà quay trở lại đánh chiếm Âu Lạc lần hai, chủ quan vì có nỏ thần trong tay, An Dương Vương nghênh chiến mà không mảy may biết rằng chiếc nỏ thần trong tay ông là giả. Âu Lạc nhanh chóng rơi vào tay Triệu Đà, An Dương Vương dẫn theo con gái Mị Châu rút lui và bỏ chạy. Trên đường theo cha chạy loạn, Mị Châu vẫn nhớ đến lời dặn của chồng trước lúc chia li, nên đã rải lông ngỗng trên suốt đường đi để làm dấu. Trọng Thủy lần theo dấu vết lông ngỗng đem quân đuổi theo.
An Dương Vương chạy đến bờ biển, đường cùng nên đành phải gọi Rùa Vàng lên cứu giúp. Thần Kim Quy đã nói cho An Dương Vương biết một sự thật rằng đứa con gái mà ông yêu thương hết mực – Mị Châu chính là kẻ đã tiếp tay cho giặc. Trong lúc tức giận, An Dương Vương đã rút kiếm chém đầu Mị Châu. Nàng chết, máu của nàng chảy xuống, nhuốm đỏ cả một vùng biển. Về sau, những giọt máu ấy đã trở thành những hạt châu, sáng và trong như chính lời khẩn của nàng. Với sự giúp đỡ của Rùa Vàng, An Dương Vương dùng sừng tê bảy tấc, rẽ nước theo thần Kim Quy xuống thủy cung.
Ở dưới thủy cung xa xôi, chứng kiến mọi sự việc, tiếc thương cho số phận của Mị Châu, Tiểu Long công chúa đã xin Long vương ra tay cứu giúp nàng Mị Châu. Long Vương cũng động lòng và để Mị Châu ở lại Long Cung nhưng với điều kiện nàng phải xóa đi hết những kí ức đã từng có ở nhân gian. Những vui, buồn khổ đau đều không còn khiến nàng công chúa này vướng bận. Nàng sống một cuộc sống yên bình, bên cạnh Tiểu Long công chúa, bên những người bạn mới, ngày ngày cùng nhau dạo chơi, thăm thú, vẫy đạp dưới nước mà không phải suy nghĩ.
Cuộc sống êm đềm của Mị Châu như vậy cứ dần trôi đi, mà không biết rằng ở trần gian có một người đang sống trong sự đau khổ, day dứt khôn nguôi – đó chính là Trọng Thủy. Cứ đêm đến, chàng lại ra giếng nước – nơi ngày trước Mị Châu thường ngồi chải tóc, chàng ngồi nhớ về người vợ hiền đáng thương. Một lần, trong lúc men say, chàng lại tìm ra chiếc giếng, chàng bỗng thấy bóng dáng của Mị Châu ở hiện qua làn nước dưới giếng sau. Trọng Thủy bèn lao xuống giếng. Gieo mình xuống giếng nước, chìm xuống, nước lạnh đã khiến chàng sực tỉnh, cảm nhận rõ bản thân đã nhận nhầm, tất cả chỉ là ảo giác nhưng chàng lại không hề vùng vẫy, phó mặc cho số phận, phó mặc cho bản thân đang dần chìm sâu xuống giếng. Sống hay chết lúc này đối với chàng đã không còn quan trọng nếu như không có Mị Châu. Nếu như lúc đầu, Trọng Thủy cầu hôn nàng Mị Châu chỉ là một bức màn kịch được dựng lên để che giấu cho cả một âm mưu lớn. Trong ván cờ chính trị này, Trọng Thủy và Mị Châu đều là những con tốt thí, họ dần yêu thương nhau lúc nào không hay. Dòng nước lạnh buốt càng khiến chàng nhớ nàng nhiều hơn, trong đầu Trong Thủy bấy giờ chỉ toàn là hình ảnh của Mị Châu, chàng chỉ ước rằng nếu có chết đi, ở một thế giới nào đó chàng có thể gặp lại được người vợ hiền của mình. Lời ước nguyện của Trọng Thủy đã được Long Vương nghe thấy, cảm động về một mối tình đẹp đẽ nhưng đầy đau thương, Long Vương một lần nữa lại quyết định cứu lấy chàng trai si tình này. Long Vương đã cứu Trọng Thủy, nhưng lại để chàng sống với một thân phận khác – lính gác ở thủy cung.
Số phận đưa đẩy hai con người này một lần nữa gặp nhau, trong một lần dạo chơi với Tiểu Long công chúa, Mị Châu Trọng Thủy đã gặp lại nhau. Nhưng lúc bấy giờ, chỉ mỗi Trọng Thủy còn nhớ đến nàng. Trọng Thủy thấy Mị Châu thì vui mừng khôn xiết, chạy lại cầm lấy đôi bàn tay mềm mại mà ngày trước đã từng rất đỗi quen thuộc, chàng vội vã, run rẩy, dường như chàng sợ rằng nếu không nhanh thì đôi bàn tay ấy, người con gái ấy sẽ lại biến mất.
– Nàng đây rồi, đúng là nàng rồi, ta thật sự đã gặp được nàng rồi, cuối cùng lời thỉnh cầu của ta đã thành hiện thực rồi…
Mị Châu sửng sốt, “người lính vệ này thật kì lạ, ta có quen chàng ta sao?” – nàng thầm nghĩ. Trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của người con gái mà chàng ngày đêm mong nhớ, Trọng Thủy đau buồn khôn tả. Tiểu Long công chúa chứng kiến mọi việc, hiểu cho nỗi lòng của chàng trai, nàng bèn kéo chàng qua một bên rồi kể lại hết mọi chuyện cho chàng nghe.
Biết được sự thật, lại chứng kiến Mị Châu sống tốt như vậy càng khiến Trọng Thủy thêm phần day dứt, đau khổ cũng vì thế mà dâng cao. “Có lẽ Mị Châu đáng được sống một cuộc sống như vậy, ấy vậy mà vì mình, vì lòng tham không đáy mà mình đã khiến nàng tổn thương và cũng đã đánh mất hạnh phúc của chính bản thân mình”- chàng nghĩ. Cảm nhận rõ những tâm sự đang nặng trĩu qua đôi mắt Trọng Thủy, Tiểu Long công chúa an ủi:
– Đừng đau buồn nữa, không có gì là muộn nếu như ta biết nhận lỗi và mong muốn sửa sai. Hãy dùng tình yêu và sự chân thành của mình để khiến nàng ấy cảm động. Ta tin ngươi có thể làm được.
Kể từ đó, ngày nào Trọng Thủy cũng đi theo Mị Châu, chàng tìm mọi cách quan tâm, chăm sóc, thu hút sự chú ý của nàng. Dần dần, Mị Châu cũng cảm nhận được sự chân thành của người con trai ấy, nàng đồng ý chấp nhận tình cảm của người con trai ấy, cả hai cùng nhau vun đắp cho một chuyện tình yêu đẹp đẽ.
Tưởng chừng đã có được hạnh phúc nhưng Trọng Thủy vẫn như có bóng ma trong lòng mình, càng hạnh phúc bên Mị Châu, bù đắp cho nàng được bao nhiêu thì chàng lại càng đau khổ bấy nhiêu, day dứt làm cho chàng phát điên. Rốt cuộc đến một hôm, chàng vẫn quyết định nói ra sự thật. Chàng kể lại câu chuyện của họ, đánh thức trong Mị Châu những kí ức vụn vặt chốn trần gian mà Long Vương đã xóa đi. Nhớ lại sự thật đau khổ khiến nàng bàng hoàng, gạt đi dòng nước mắt đang dâng trào, nàng vụt chạy đi. Trọng Thủy vội đuổi theo, chàng nắm chặt lấy đôi bàn tay, kéo nàng vào lòng mà nói:
– Xin lỗi, thật sự xin lỗi nàng, vì ta, tất cả là vì ta nhưng xin nàng đừng nghĩ ta không thương nàng. Có lẽ từ đầu tất cả là sự sắp đặt nhưng qua những ngày chung chăn chung gối, ta tin rằng ta không thể chối bỏ một sự thật là ta đã yêu nàng sâu đậm lúc nào không hay. Ta thống khổ lắm, giữa tình yêu và trách nghiệm cái nào cũng quan trọng, thân là Thái tử ta không thể bỏ mặc quê hương, dân tộc mình không lo được. Phải lừa dối nàng đã khiến ta day dứt biết bao. Nay đến đây chỉ mong muốn được bù đắp cho nàng, ta tin ta có thể làm tốt nhưng ta lại có cảm giác bản thân một lần nữa lại lừa dối nàng vậy nên ta mới nói ra mong nàng hiểu cho.
Những lời nói đầy đau thương của Trọng Thủy đã chạm đến trái tim Mị Châu, một lần nữa khiến nàng động lòng:
– Ta đã không còn trách chàng nữa, thân là nam nhi đại trượng phu vì nước vì dân là điều ta có thể hiểu. Chỉ hi vọng đúng như lời chàng nói, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng bù đắp cho nhau, để bắt đầu một cuộc sống mới.
Cả hai ôm chầm lấy nhau, cứ thế mà khóc. Cả hai đã xin Long Vương cho phép được gặp lại An Dương Vương – nay làm sứ thần ở Thủy cung để xin tha thứ. Long Vương đã chấp nhận.
– Thưa cha, chúng con bất hiếu đã làm nhiều điều sai trái, có lỗi với cha, với dân chúng. Chúng con xin phép được tạ tội, mong cha tha thứ cho chúng con. Vượt qua nhiều gian khổ giờ đây chúng con mới có thể tìm lại nhau. Mong cha cho phép và chúc phúc cho chúng con – Trọng Thủy chân thành nói.
– Mọi chuyện đã qua, ta có thể tha thứ. Hai con giờ đây có thể sống thật tốt, cha cũng rất vui mừng – An Dương Vương cầm tay hai đứa con mình đầy yêu thương.
Họ nhận được sự tha thứ, yêu thương của tất cả mọi mọi người. Ngày qua ngày, cuộc sống bình yên ở dưới thủy cung của hai người cứ thế trôi qua. Họ bên nhau mãi mãi về sau.
Kế hoạch khuyến khích mọi người đọc sách
Câu 2: Nếu được chọn là Đại sứ văn hóa đọc, em có kế hoạch và biện pháp gì để khuyến khích các bạn và mọi người đọc sách nhiều hơn.
Nếu được chọn làm đại sứ văn hóa đọc em sẽ:
- Vận động người thân trong gia đình làm thẻ thư viện mượn sách đọc trong thời gian nhàn rỗi.
- Tìm đọc những cuốn sách hay có tại thư viện trường sau đó giới thiệu cho bạn bè cùng đọc.
- Rủ các bạn thường xuyên đến thư viện tìm sách đọc.
- Tích cực tham gia các hoạt động đọc sách báo do nhà trường tổ chức như ngày hội đọc sách, cuộc thi kể chuyện theo sách.
- Cùng các bạn thường xuyên đến nơi nhiều sách để mua hay mượn về đọc như đến thư viện trường, các nhà sách trên địa bàn.
- Giúp cô thư viện trường hướng dẫn các bạn tìm sách đọc, giữ gìn bảo quản sách và sắp xếp lại sách ở thư viện trường.
- Tìm đọc những cuốn sách mới, những câu chuyện hay trong sách để kể lại cho các bạn.
- Giúp cô thư viện trường trưng bày sách, giới thiệu những cuốn sách mới, trang trí làm mới, làm đẹp thư viện để thu hút các bạn đến đọc sách nhiều hơn.
Một số phương pháp giúp mọi người đọc sách nhiều hơn:
- Tổ chức một nhóm nhỏ mọi người có thể đóng góp sách vở của mình cho mọi người có thể đọc được nhiều thể loại.
- Tổ chức các cuộc thi đọc sách, đọc hiểu kiến thức.
- Tuyên truyền với mọi người về lợi ích của sách.
- Thường xuyên cùng bạn bè đến thư viện.
- Hãy tổ chức một cuộc thi đọc sách với luật là: Ai đọc sách và hiểu sách nhiều nhất sẽ là người thắng cuộc.
- Tổ chức cuộc thi nhỏ với đề bài:”hãy thuyết trình về cuốn sách yêu quý của bạn” và thuyết trình cảm nhận của mình về cuốn sách yêu quý của minh.
- Mở các sự kiện trao đổi sách
- Tham gia các câu lạc bộ đọc sách
- Lập kế hoạch cho những cuốn sách mà chúng ta sẽ đọc
Cảm ơn bạn đã xem bài viết Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc (8 mẫu) Bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc thủ đô năm 2024 Đề 3 tại Thcslytutrongst.edu.vn bạn có thể bình luận, xem thêm các bài viết liên quan ở phía dưới và mong rằng sẽ giúp ích cho bạn những thông tin thú vị.