
– Điều khó khăn nhất bạn đang cảm thấy trong cuộc sống hiện tại là gì?
– Hai chữ “áp lực”. Áp lực từ quá nhiều thứ, áp lực từ gia đình, áp lực từ công việc, áp lực đồng trang lứa, áp lực giới tính.
Mình sinh ra ở Hải Phòng, gia đình không có điều kiện nên mình đã bắt đầu đi làm từ cấp 3, bắt đầu bằng công việc đi trợ giảng.
Sau khi tốt nghiệp, mình khá tự tin vì đã có một vốn kinh nghiệm nhất định, mình đặt chân lên thủ đô với việc quản lý lớp học, là công việc mới tại một vùng đất mới. Các bạn học đại học để kiếm sống nơi trường đời, còn mình sẽ học trường đời để kiếm tiền học đại học.
Ngày đầu tiên mình xuống Hà Nội, 9 giờ sáng mình phải có mặt ở điểm trường để làm việc, lạ nước lạ cái, mình bắt Grab sai, đường tắc kín mọi ngả, người chửi, người mắng, người thúc giục rất nhiều, mọi thứ cứ xối xả vào mình hôm ấy.
Mình cảm thấy bất lực, không biết phải làm thế nào cả, nước mắt chỉ chực trào ra nhưng mình phải kìm lại để cố dạy nốt. Sau khi dạy xong, về được đến nhà, mình òa lên khóc, gọi cho mẹ, gọi cho bạn thân để mong nhận được những lời động viên.
Mình không phải người con trai sinh ra với tâm thế là sẽ lấy vợ, mình muốn một lúc nào đó sẽ khẳng định với người thân trong gia đình mình rằng mình là người như thế, nhưng mình cần phải thành công trước khi làm điều đó.
Áp lực từ công việc với mình rất lớn, chỉ một mình lăn lộn trên Hà Nội rất vất vả. Sau một ngày dài mệt mỏi trở về nhà, mình thấy không còn đủ sức để làm gì nữa, cơ thể mình chùng xuống, mình sợ ánh sáng, ánh đèn khiến mình suy nghĩ nhiều, nhà mình luôn tắt đèn tối om, nằm trong bóng tối thở dài, nghĩ cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như thế, mình cảm thấy rất mệt.
Nhiều lúc mình thực sự chỉ muốn tan làm là xách xe đi về Hải Phòng ngay lập tức, cảm xúc của mình khi ấy không thể chịu được nữa, mọi thứ dồn nén đến mức mình không thể thở, nước mắt cứ âm ỉ trong lòng. Nhưng rồi mình nghĩ “về thì cũng chẳng ai an ủi, về cũng chẳng ai nói gì, về cũng chẳng có điều gì thay đổi, thôi cứ ở lại vậy”, thế rồi mình lại băng băng đi tiếp, cuộc sống cứ trôi qua như vậy.
Lâu dần, mình rèn thói quen khi gặp khó khăn, mình sẽ chịu đựng một mình. Có những khoảnh khắc mình ở riêng, ở một mình, công việc áp lực, cuộc sống khó khăn, mình nói nhưng người khác không lắng nghe câu chuyện của mình, khi họ kể chuyện, mình lắng nghe, nhưng khi mình kể, họ chỉ ậm ừ cho có, chẳng có điều gì đọng lại trong mình.
Mình thấy đây là một câu chuyện mà các bạn trẻ như mình đang cùng cộng hưởng về cảm xúc. Mình lắng nghe bản thân và càng ngày càng ít chia sẻ với người khác về câu chuyện thực sự của bản thân mình.
“Tôi muốn được chia sẻ, nhưng tôi không tìm được ai cảm thấy đồng điệu với câu chuyện của tôi. Tôi nói với họ như nói với một bức vách, tôi chỉ nhận được tiếng vọng lại của chính mình, không ai dung chứa được âm thanh trong lòng tôi”.
Tâm sự chia sẻ từ Inside the Box.