Đỉnh của mình
Trước khi đoàn khởi hành mấy ngày, thấy ông anh up cái tớt bảo còn dư 4 slot đi Nhìu Cồ San. Ngẫm thấy cuộc đời bằng phẳng quá đôi khi lại khá nhàn, bèn đăng ký đi cho bớt… nhàn.

Ổng hỏi “Em nghĩ kĩ chưa?”
Mình trả lời “Em không nghĩ nhiều thế đâu, đến đâu hay đến đó”.
Trước ngày đi, mình bắt đầu run, mình chả luyện tập gì, sức khoẻ thì bình thường, lại không có kinh nghiệm leo núi. Không gì ngoài liều, liệu mình đi thế nào?
Mình sợ quá, kêu với chồng “Em sợ!” Lão nhìn mình bảo “Hay thôi bỏ tour đi vợ, chưa tập tành gì làm sao leo”.
Nhưng mà nếu không phải bây giờ thì bao giờ? Mình nghĩ vậy. Càng nghĩ càng sợ, huhu, sợ quá nên mình ngồi sợ cho hết chỗ dở. Ai dè sợ chán mình đứng dậy quyết đi. Thử một lần cho biết. Chỉ cần lắng nghe mình và không cần cố.

Đoạn đầu có vẻ hồ hởi vì sức mình… bươn được. Qua 2h đầu mình bắt đầu run hết hai chân và bò bằng tứ chi. Ông leader cười vào cái mặt mình bảo “Thuý đổi ý chưa em, quay xuống giờ còn kịp đó!” Các anh chị khác trong đoàn thì cứ cố lên, đi thêm chút nữa….
Cuối cùng mọi người lên trước, còn lại mình, porter và ông leader vẫn nhẫn nại chờ mình bò. Cứ vài bước mình lại đứng thở. Lần đầu tiên trong đời mình nghe được tới từng cái mạch máu đập.
Đến khi gặp cánh rừng nguyên sinh đầu tiên, mình như sống lại. Sướng quá vì cánh rừng đẹp dã man.
Mình cứ thế, bò, đứng lại thở, cả cơ thể cùng thở và mình biết mình đang thở hết mình như thế nào. Rồi lại bò, thở…

Mãi tới 5h, mình chạm chân đến lán nghỉ đêm thì cũng là lúc tối sập xuống. Mình không trụ nổi, lết vào giường nằm vật xuống, bất động. Mình không biết đã nằm bao lâu trong trạng thái đó.
Tối đen, trong và đen, tiếng người lao xao qua lại, ai đó hỏi mình mà ngay đến cả mở mắt cũng không thể. Toàn bộ cơ thể vô lực, nhưng mình biết mình vẫn ổn, mình nằm im ở đó, không có không gian, thời gian, không tâm trí, không suy nghĩ nổi nữa. Chỉ là một khoảng trống rỗng lạ lùng.
Mãi khi bữa tối đến, mọi người nướng gà, nướng cá và lợn bày biện thịnh soạn, mình nuốt không nổi. Ăn tạm vài miếng rồi lại bò vào giường nằm bất động. Ai đó vào lán hỏi có ăn táo không, mình xin 1 quả nằm nhai mãi mới hết. Rồi tiếp tục nằm im.
Lần đầu tiên trong đời leo núi, lần đầu leo núi ghép đoàn, lại còn chọn cái cung theo ông leader là “khó và dành cho đội leo chuyên nghiệp”.
Nhưng mình muốn trải nghiệm leo núi, không bận tâm tới cái đỉnh nào hết, chỉ cần leo núi và biết leo núi sẽ như thế nào là được.

Mình nằm bất động được 1 lát thì dậy đi làm vệ sinh cá nhân, mình bước chân ra cửa há hốc mồm ngạc nhiên. Một bầu trời chi chít sao mà chỉ cần với tay chút thôi đã thấy như sắp chạm vào. Quá sức sung sướng.
Bỏ qua lạnh, bỏ qua mệt, bỏ qua cả sương đêm, ba anh chị em đứng chụp ảnh sao, chụp ảnh nhau mà quên hếtttt tất cả mọi thứ. Mình phấn khích quá ôm chầm lấy chị Linh rú lên “chị ơi! Thật là một trải nghiệm hiếm có trong đời không bao giờ có lại.”

Ngày hôm sau mọi người quyết leo tiếp, nhưng mình nhớ phố, nhớ chồng, nhớ con, lòng dạ chỉ còn mỗi con đường đi xuống. Mà quan trọng là mình biết cơ thể bị sock và không cố. Mình không cần lên đỉnh, đối với mình, đỉnh của mình lần này ở đây rồi. Có thể, vào một lần khác nó cao hơn. Nhưng lần này, đến đây là đủ.
Mình xuống núi sớm và ngồi save tạm vài con ảnh chưa chỉnh sửa. Cho chuyến leo núi đầu tiên trong đời mà mình đánh liều đánh đu theo.
Mãn nguyện…
Bài: Nguyễn Thu Thúy (Sinh ra để hoang dã).
Bài được đăng tự động từ phần mềm của Đi Gia Lai
Đăng bởi: Lâm Mạnh Trường